Riêng Tư: pn

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

Riêng Tư: kt

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

Riêng Tư: 9

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

Riêng Tư: 8

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

Riêng Tư: 7.2

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

7.1

.::Chương 7.1::.

Lăng Nhàn Vân đột nhiên hôn mê, nhờ Đào Nhạn Quân đúng lúc chuyển vận nội lực bảo vệ tâm mạch mà không có trở ngại. Một lang trung của Lăng phủ đi theo kiểm tra cho hắn, xác nhận vô sự, ngủ dậy sẽ ổn, bọn người Thu Nhi mới yên tâm.

Lăng Nhàn Vân vô sự, nha đầu Thu Nhi tận trung làm hết phận sự tự nhiên phải truy vấn đại nhân nhà mình làm thế nào té xỉu. Lời này Đào Nhạn Quân thật đúng là không tiện trả lời, chẳng lẽ nói với tiểu nha đầu này đại nhân nhà ngươi là bị ta hôn mà xỉu? Bị tra hỏi, y đành phải dùng chiêu thức đùa giỡn vô lại.

“Nha đầu Thu Nhi, đại nhân nhà ngươi ngất xỉu cũng không phải một hai lần. Hắn nếu phải xỉu, chung quy ta không thể nói một câu ‘đừng xỉu’ thì hắn sẽ không hôn mê.”

Buông tay làm bộ bất lực, Đào Nhạn Quân thật đúng là làm Thu Nhi không thể nói gì. Thu phục nha đầu kia xong, Đào Nhạn Quân chuẩn bị đi ra, đi vài bước lại quay đầu, điểm huyệt ngủ của Lăng Nhàn Vân làm cho hắn ngủ nhiều hơn một chút, lúc này mới yên tâm mà đi. Lúc sau Thu Nhi kịp phản ứng, nghĩ đến đại nhân nhà mình làm sao có thể nói xỉu là xỉu, hơn phân nửa là bị kích thích quá lớn mới có thể té xỉu, còn muốn tóm Đào Nhạn Quân để hỏi rõ, nhưng đâu còn kịp, người sớm đã đi xa.

Trong phòng, Lăng Nhàn Vân ngủ an ổn, nhưng Đào Nhạn Quân ngược lại ngủ không được. Y kêu Đông Nhi đi ngủ, một mình ngồi ở bậc thang trước phòng, nhìn sao trời xa xa ngây ra. Ngoài hàng rào tre, vài hộ vệ Lăng phủ gác đêm hiếu kỳ liếc đến vài lần, chỉ là cũng không ai bước tới. Chức trách của bọn họ chỉ là bảo hộ an toàn của Đào Nhạn Quân.

Ở lưng chừng núi đột nhiên hôn Lăng Nhàn Vân tựa hồ là hành động kích động, thế nhưng cũng không ai biết cảm giác của Đào Nhạn Quân ngay lúc đó. Lúc Lăng Nhàn Vân nói buông tay, tim của y giống như được tưới mát, cái loại thư sướng cùng thỏa mãn này lấp đầy tâm hồn thất lạc bao nhiêu năm của y. Đó là cảm giác mà y từ trên người Bùi Thanh muốn mà không đoạt được.

Không ai biết Đào Nhạn Quân đến tột cùng là người thế nào, ngay cả Bùi Thanh cùng y thân mật sống chung với nhau tám năm, cũng không thể chân chính hiểu rõ Đào Nhạn Quân, càng không nói Lăng Nhàn Vân mới nhận thức vài tháng.

Đào Nhạn Quân vẫn tự cho rằng mình quá vô tình. Y đã từng nỗ lực muốn yêu Bùi Thanh, nhưng cuối cùng, y vẫn tính kế Bùi Thanh. Sống chung với nhau tám năm, y lại một điểm cảm tình cũng không thể giao thác trong tay Bùi Thanh. Thậm chí đối với chính y, Đào Nhạn Quân cũng là vô tình. Nếu không, chỉ phải rời đi Bùi Thanh mà thôi, y vì sao lại muốn thử qua cảm giác uống xong độc rượu rồi ngất đi. Nếu như hơi có lệch lạc, ngất cũng sẽ biến thành chết thật.

Đào Nhạn Quân là một người khó hiểu, với danh lợi, với phú quý, y chưa từng nửa điểm truy cầu. Y không khát vọng giống Liễu Nguyên Khanh danh khắp thiên hạ. Dù rằng, y một lần vượt lên sự nổi bật của Liễu Nguyên Khanh, y cũng không tham phú quý. Đối với Đào gia danh môn vọng tộc, y nói đi thì đi, những người… gọi là thân nhân ấy, y chưa từng có nửa điểm quyến luyến.

Cái Đào Nhạn Quân muốn, chỉ có một, đó là thứ khát vọng từ tận đáy lòng của y từ khi mọi việc bắt đầu. Y chỉ cần một người đồng ý vì y trả giá tất cả, toàn tâm toàn ý yêu y, tựa như… Phụ thân của y đối đãi mẹ y vậy. Bọn họ là duy nhất của nhau, sinh cùng phòng, chết cùng huyệt. Nhạn mất bạn đời, cũng không sống một mình.

Lúc tuổi nhỏ, Đào Nhạn Quân đem khát vọng này làm mục tiêu phấn đấu. Y không phải kỳ tài ngút trời, cho nên so với người khác lại nỗ lực gấp bội, rốt cuộc ở Đào gia thành một tiểu bối bộc lộ tài năng. Thế nhưng, y xuất sắc rồi lại khiến cho y nhận được xa lánh từ những đối thủ. Những ngày ở Đào gia, cũng không tốt đẹp. Theo tuổi lớn lên, y dần dần phát hiện, mục tiêu y sở cầu truy đuổi, tựa hồ là một giấc mộng xa không thể thành.

Y từ trong mộng tỉnh ngộ nhờ một sự kiện rất đơn giản. Sáng sớm một ngày nào đó, đứng ở dưới ánh nắng tươi sáng, trong viện chim hót hoa thơm, y tự hỏi mình một vấn đề.

“Đào Nhạn Quân, ngươi có thể đối một người trả giá tất cả của ngươi hay không, toàn tâm toàn ý chỉ thương hắn, sinh cùng sinh, tử cùng tử?”

Đáp án lập tức hiện lên trong đầu, không có nửa điểm do dự. Không thể. Đào Nhạn Quân vĩnh viễn cũng sẽ không đem bất luận kẻ nào đặt ở vị trí cao hơn mình. Không cần nói tới cái khác, có người trời sinh thì tự lấy mình đặt ở trung tâm, mà Đào Nhạn Quân chính là loại người đó.

Sau đó, Đào Nhạn Quân từ mộng tỉnh lại, y cho rằng, chuyện chính y đều làm không được, thì có ai sẽ vì y làm được. Thế nhưng, Đào Nhạn Quân rất quật cường, cho dù tư tưởng y đã sáng như gương, lại vẫn không thể chặt đứt phần ý niệm này. Thế là ngay sau đó, y rời đi Đào gia. Cánh nhạn đã đủ cứng cáp, ở bên ngoài bầu trời Đào gia, phải chăng có thứ y truy tìm?

Sau này, Bùi Thanh xuất hiện , người nam nhân này có bề ngoài tuấn lãng, có phong độ nhanh nhẹn, tối trọng yếu là, hắn đối Đào Nhạn Quân ôn nhu săn sóc, toàn tâm toàn ý. Cho dù Đào Nhạn Quân trong lòng rõ ràng, phần toàn tâm toàn ý này là có mục đích, Bùi Thanh bất quá là một sản phẩm tỳ vết mang theo vẻ ngoài giả tạo. Thế nhưng, y vẫn nhận.

Sau đó, y chìm trong giấc mộng cải tạo sản phẩm tỳ vết thành chính phẩm, một giấc mộng tám năm, nhưng cảnh tượng đó chỉ là công dã tràng. Sản phẩm tỳ vết trước sau vẫn là sản phẩm tỳ vết, vĩnh viễn không thể thành chính phẩm.

Y cùng Bùi Thanh sống chung với nhau tám năm, kết quả nói bỏ là bỏ. Đào Nhạn Quân càng tự cảm thấy mình quá mức vô tình, Lăng Nhàn Vân, là tỳ vết phẩm đối với y. Có lẽ cả Lăng Nhàn Vân tự mình cũng không biết, tám năm trước, hắn đứng ở trong đám người ánh mắt nhìn Đào Nhạn Quân có bao nhiêu nóng rực. Thế nên, từ trong đám người, Đào Nhạn Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, cũng khắc ở trong tim. Nếu như không phải thân thể Lăng Nhàn Vân quá yếu, nếu như không có sự xuất hiện của Bùi Thanh.,,

Tám năm sau, Đào Nhạn Quân không lưỡng lự, trực tiếp tìm tới Lăng Nhàn Vân. Lúc bắt đầu, Đào Nhạn Quân chẳng qua là vui đùa một chút, thân thể Lăng Nhàn Vân yếu ớt khiến y không có bao nhiêu hứng thú, đối Lăng Nhàn Vân chỉ tỏ một thái độ lạnh lùng nhàn nhạt. Một người nam nhân như vậy, ngay cả mình đều săn sóc không được, làm sao có thể săn sóc cho y. Biết rõ Lăng Nhàn Vân nửa đêm lén lút đến chỗ mình, y cũng không nói ra, tận lực nghĩ muốn vì hai mắt của mình tìm chút công bằng, dù rằng đó cũng không phải lỗi của Lăng Nhàn Vân.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Hơn nửa tháng qua, Lăng Nhàn Vân nhưng lại không có một ngày ngừng lại. Đoán được duyên cớ khiến Lăng Nhàn Vân lén lút như vậy, Đào Nhạn Quân cuối cùng mềm lòng, sớm đến Thanh Lương sơn trang. Thứ nhất, Dạ Ảnh nửa đêm xuất nhập Lăng phủ chung quy không thuận tiện, Lăng phủ hộ vệ Ôn tổng quản một tay huấn luyện ra cũng không ngồi không. Thứ hai, cũng miễn cho Lăng Nhàn Vân nửa đêm khỏi phải khổ sở quay lại. Lại không nghĩ đến, chỉ một ngày Lăng Nhàn Vân lại đuổi tới.

Đứng ở trên sườn núi, nhìn thấy nhân ảnh đằng xa không rõ, một khắc kia nghĩ bên trong có Lăng Nhàn Vân, không biết sao, trong lòng Đào Nhạn Quân đúng là nổ lớn chấn động. Cái loại cảm giác lạ lẫm này trước nay chưa từng có, rồi lại cảm thấy dường như đã mong đợi rất lâu. Thế là, ngay sau đó y liền cho Lăng Nhàn Vân biết y muốn cái gì, tên ngu ngốc Lăng Nhàn Vân này lại cố tình không hiểu, khai ra một cái điều kiện vừa đáng cười vừa đáng giận như vậy, y Đào Nhạn Quân không phải thứ đồ mặc cho người khác định đoạt.

Thế nhưng, ngoài ý muốn của y, chỉ cách vài canh giờ, ở lưng chừng núi, Lăng Nhàn Vân lại đột nhiên nghĩ thông, lời nói đó khiến Đào Nhạn Quân trong nội tâm xúc động sâu sắc. Hồi tưởng lại mấy tháng qua ở cùng Lăng Nhàn Vân, lại rõ ràng như ở trước mắt, nguyên lai, bất tri bất giác, y đã nhớ kỹ Lăng Nhàn Vân vì y làm tất cả như thế nào.

“Hỏi ngươi một vấn đề, Nhàn Vân a, ngươi rốt cuộc thích ta tới thế nào rồi?”

Đúng vậy, rốt cuộc thích đến thế nào mới có thể mặt trắng bệch nói sẽ buông tay. Rõ ràng là không nỡ, một bộ muốn khóc lên, lại vẫn giả vờ rộng rãi nói ra những lời đó.

Nhất thời khó kìm lòng nổi, y hôn Lăng Nhàn Vân, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc, ngoài ý muốn nhu nhuyễn trong veo. Sờ sờ môi của mình, dường như vẫn sót lại cảm giác ngay lúc đó, Đào Nhạn Quân nở nụ cười.

Cái tỳ vết phẩm này, hắn quyết định, chuyển thành chính phẩm.

Ngày hôm sau, Đào Nhạn Quân tỉnh dậy trễ, Đông Nhi hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu. Miệng nàng chưa nói, trong mắt lại mang theo ý cười, tựa hồ đang cười Đào Nhạn Quân lớn như vậy vẫn ngủ nướng. Đào Nhạn Quân tự nhiên cũng sẽ không cùng nàng giải thích là hôm qua ngủ trễ, trực tiếp đem nha đầu không biết lớn nhỏ này phái đi tìm Thu Nhi.

Ra cửa, lập tức liền có Lăng phủ hộ vệ mọi nơi tản ra, vì y tản đi phía trước. Đào Nhạn Quân cũng không đi trông nom bọn họ, chỉ ở trong sơn trang tùy ý đi một chút, thấp thoáng phát hiện hôm nay người đến sơn trang du ngoạn so với hai ngày trước nhiều hơn. Không đến một khắc, Lăng phủ hộ vệ đã đuổi đi bốn, năm người. Có một vài người thật xa nhìn Lăng phủ hộ vệ tư thế cường đại, cảm giác không thể trêu vào, liền sớm rời đi.

Đi đến phía trước một tảng đá lớn, Đào Nhạn Quân mệt mỏi tùy ý ngồi xuống, dựa vào tảng đá nghỉ chân, Lăng phủ hộ vệ ở cách y ba trượng xếp thành nửa vòng tròn.

“Công tử!”

Một tiếng gọi thấp từ đá lớn truyền ra, đó là một góc chết lõm xuống, Dạ Ảnh ẩn thân ở bên trong, đúng là ai cũng nhìn không thấy hắn. Hiển nhiên, đây là Đào Nhạn Quân vì né Lăng phủ hộ vệ mà cố ý an bài.

“Tên khốn kia… Bùi Thanh, hôm qua đột nhiên rời đi. Ta phái người theo dõi hắn, phát hiện hắn ở trong ngoài trang đều để lại người, nhìn chằm chằm vào chỗ ở của ngài.”

Khóe môi Đào Nhạn Quân nhè nhẹ kéo lên. Quả nhiên, Bùi Thanh đã tỉnh hồn lại. Tuy rằng chưa hẳn nhận ra y là Đào Nhạn Quân, nhưng cũng sẽ không cho phép có người cùng Đào Nhạn Quân giống nhau như đúc sống trên đời.

“Công tử, có muốn ta đem những người này tất cả…” Dạ Ảnh ngữ khí hơi lộ ra sát ý.

“Không cần bứt dây động rừng.” Đào Nhạn Quân đáy mắt hiện lên một mạt ánh sáng lạnh, “Bùi Thanh đi hướng nào?”

“Phía đông nam, hắn đi rất gấp, sau khi bố trí tốt người bên trong sơn trang liền đi. Sợ bị hắn phát hiện, ta đem người theo dõi hắn rút về, bảo Hải Nhi đi theo hắn.” Hải Nhi, chính là chỉ Hải Đông Thanh.

Phía đông nam sao… Trên mặt Đào Nhạn Quân lộ ra một nụ cười giả tạo. Y đã nói qua, hại người của y, y một cũng sẽ không bỏ qua. Nể tình sống chung với nhau tám năm, y đã để cho Bùi Thanh đường lui. Đáng tiếc Bùi Thanh dã tâm quá lớn, trước khi Đào Nhạn Quân ngất còn cố ý lưu lại bẫy, thế nhưng vẫn tự mình đạp vào, chẳng thể trách người khác.

“Kêu Hải Nhi về, Bùi Thanh tự mình nuôi quạ đen, cầm tung thuật[1] hắn hiểu rõ, Hải Nhi chưa hẳn vượt qua hắn.”

“Đã rõ.”

Đào Nhạn Quân đứng lên, nhìn thái dương từ xa đã có chút nóng bức, quyết định đi xem Nhàn Vân. Cũng đã hơn nửa ngày, có lẽ nên giúp cái tên nam nhân bởi vì bị hôn mà té xỉu thoát khỏi xấu hổ.

Thấy Đào Nhạn Quân đứng lên, Dạ Ảnh vội hỏi: “Công tử, hôm nay sáng sớm bên trong sơn trang đột nhiên lại có nhiều du khách, ta xem bọn hắn hành tung rất khả nghi, thỉnh công tử cho phép ảnh vệ tùy thị trong người phòng hờ bất trắc.”

“Cũng là hướng ta mà tới sao?”

“Không giống, những người đó hơn nửa đều nhìn chăm chú chỗ ở của Lăng đại nhân.”

“Rút ra một nửa ảnh vệ, theo dõi bọn hắn. Nếu đối Nhàn Vân có nửa phần ác ý, giết!” Đào Nhạn Quân dừng lại, không chút do dự hạ lệnh giết.

“Công tử, chúng ta nhân thủ không đủ, nếu như rút ra một nửa ảnh vệ, ngài bên này thì…”

“Chỗ này của ta còn có Lăng phủ hộ vệ, ta xem vài người thân thủ cũng không tệ, Dạ Ảnh ngươi không cần lo lắng.”

“Đã rõ.” Tuy rằng không tình nguyện lắm, Dạ Ảnh vẫn là đồng ý.

Đào Nhạn Quân đi về phía trước vài bước, dừng lại, chậm rãi đi trở về, nheo mắt, nhìn bóng cây râm mát chỗ mái hiên, chậm rãi nói: “Dạ Ảnh, ngươi nhớ kỹ, từ nay, đối Nhàn Vân bảo hộ như đối với ta.”

“Đã rõ…”

Lăng Nhàn Vân không biết Đào Nhạn Quân hiện tại đang làm cái gì, lúc này ghé vào bên cửa sổ, vỗ về môi của mình ngây ngô cười. Xấu hổ? Hắn từng ở triều đình trang nghiêm trước mặt mọi người té xỉu qua, có cái gì phải xấu hổ, có thể té xỉu ở trong lòng Đào Nhạn Quân, có thể gọi là hạnh phúc.

Đào Nhạn Quân vì sao phải hôn hắn? Chẳng lẽ là thích hắn? Không được không được, thân thể hắn yếu như thế, cũng không biết khi nào thì sẽ trở lại gặp lão thiên gia, Đào Nhạn Quân thế nào có thể thích hắn. Không được, tuyệt đối không được, hắn không thể để Đào Nhạn Quân sau này vì hắn thương tâm, để Đào Nhạn Quân vì hắn chảy xuống nửa giọt nước mắt… Thế nhưng… Nếu như… Hắn là nói nếu như, nếu như Đào Nhạn Quân đã thích hắn thì làm sao bây giờ?

Lăng Nhàn Vân hoang mang, hắn tại triều đình nhất ngôn cửu đỉnh, thân là thượng khanh đại phu[2] kiên quyết quyết đoán, đối mặt với người mình thích, lại biến thành không quả quyết, bắt đầu lo được lo mất. Nếu như là đích thực thích thì làm sao bây giờ? Cự tuyệt? Hắn cũng không phải tên ngốc, khi người mình thích cũng thích mình, đâu còn biết cái gì là cự tuyệt. Vậy… Chấp nhận? Hắn là một vạn lần cam tâm tình nguyện, nhưng nói như vậy thì cố kỵ trước kia của hắn thì sao?

Vẫn là cự tuyệt đi. Thế nhưng… Chậm đã chậm đã, nếu như Đào Nhạn Quân đã thích hắn, cự tuyệt không phải sẽ khiến Đào Nhạn Quân thương tâm sao? Không được không được, hắn không muốn nhìn Đào Nhạn Quân thương tâm, cho dù chỉ là một chút cũng không thể.

Lăng Nhàn Vân hé ra bộ mặt buồn khổ, nếu vậy, hoàn toàn không thể cự tuyệt, cũng chỉ còn một cách là chấp nhận. Vô thức rời cửa sổ đi đến trước phòng, hái một cành hoa bên cạnh, đem lá cây đều bứt hết, lại hái một cành hoa khác, hái hết năm cành hoa, mới kiên quyết, chấp nhận thì chấp nhận. Thuật sĩ đó nói hắn trên mười tám tuổi gặp nạn, hắn sửa cái tên thì sống sót, năm ấy những lang trung được mời tối đều nói hắn tối đa sống không quá hai mươi tuổi, hắn đến hiện tại vẫn cứ nuốt trôi cơm ngủ ngon giấc, hai mươi lăm năm đều chống đỡ nổi, tiếp tục chống đỡ hai, ba mươi năm, chung quy không thành vấn đề. Đúng, chính là như vậy, quay về tìm Yến đại phu, kêu hắn nghĩ biện pháp luyện lại vài viên điếu mệnh dược.

“A a a, đại nhân, ngài đang làm cái gì?”

Hai nha đầu Thu Nhi cùng Đông Nhi nắm tay nói nói cười cười đi đến, vừa thấy hoa cỏ xinh xắn trước cửa toàn bộ thành trụi lủi, không khỏi kinh hãi kêu.

“A?” Lăng Nhàn Vân đã tỉnh hồn lại, lập tức cười cười ném xuống mảnh phiến lá nắm chặt trong tay, “Cái này… Đếm lá cây… Giết thời gian cũng có ý tứ…”

Hai nha đầu nhìn nhau, lí do này cũng quá giả, đếm lá cây mà đem lá cây đều vứt đi sao?

“Đại, đại nhân… Ngài không có phát sốt đi?” Thế nào lại trông mơ mơ màng màng như vậy, Thu Nhi thật cẩn thận sờ sờ trán Lăng Nhàn Vân. Nếu để cho đại nhân phát sốt, nàng sẽ thất trách nghiêm trọng, trở lại còn không bị Ôn tổng lải nhải đến chết.

“Không có…không có, ta thật sự tốt.” Lăng Nhàn Vân vung tay, nhìn thấy Đông Nhi, mắt sáng ngời, “Đông Nhi, tiên sinh nhà ngươi đâu?”

Thu Nhi càng lo lắng, Đông Nhi rõ ràng là nha đầu nhà mình, vào miệng đại nhân, thế nào lại biến thành nha đầu của Sở Đào tiên sinh? Đại nhân sợ là mê hồ không nhẹ.

“Tiên sinh lúc này chắc là tản bộ… A, đại nhân, tiên sinh đã trở lại.”

Đông Nhi vụng trộm nhìn Lăng Nhàn Vân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên tiếu dung, liên tục ngoắc tay với Đào Nhạn Quân đang đi về hướng này.

“Nhạn Quân!”

Lăng Nhàn Vân quay đầu, trên khuôn mặt là thần tình vô cùng sung sướng.

Cũng như Lăng Nhàn Vân không hiểu rõ Đào Nhạn Quân, hiển nhiên Đào Nhạn Quân cũng không biết hết tính tình Lăng Nhàn Vân. Khi y nhìn thấy Lăng Nhàn Vân vui vẻ nghênh hướng y, quả thực lấy làm ngạc nhiên, sau đó để Lăng Nhàn Vân ôm lấy.

“Nhạn Quân, tản bộ sao không gọi ta cùng đi?”

Nhìn thấy bộ dáng Lăng Nhàn Vân vui vô cùng, Đào Nhạn Quân khẽ cười, phản ứng của người nam nhân trước mắt này cùng tưởng tượng của y hoàn toàn không giống nhau. Như vậy cũng tốt, chung quy có một số việc y tính không đến, nếu như mọi chuyện đều tính tới, chẳng phải là không thú vị sao.

Nhìn người nam nhân mở hai tay đưa y ôm lấy, Đào Nhạn Quân ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu, thấp giọng trêu ghẹo :”Nhạn Quân biết sai, ngày mai sáng sớm nhất định đến đây cung kính chờ đợi đại nhân. Xin hãy đại nhân buông tay, đừng khiến hai tiểu nha đầu chê cười.”

Đầu Lăng Nhàn Vân chôn trên vai Đào Nhạn Quân, chóp mũi hình như ngửi được mùi hương nhè nhẹ, cảm thấy sảng khoái, vừa nghe Đào Nhạn Quân nói, mới giật mình nhớ tới bên cạnh còn đứng hai nha đầu. Tâm nguyện nhiều năm của hắn một khi được đền bù, làm sao không tiếc nếu buông tay ra, chỉ quay đầu trừng mắt nhìn nha đầu Thu Nhi.

Thu Nhi cũng hầu hạ Lăng Nhàn Vân nhiều năm, vừa thấy ánh mắt đại nhân nhà mình, làm sao còn không biết ý tứ của hắn, liền kéo Đông Nhi đang mở mắt nhìn hai người chăm chăm, nói: “A, bên đó hoa nở thật tốt, Đông Nhi, chúng ta đi hái hai đóa hoa đi.”

“A? Thu Nhi tỷ tỷ…” Đông Nhi tuy rằng thân bất do kỷ bị Thu nhi kéo đi, nhưng thanh âm thắc mắc lại vẫn cứ xa xa truyền lại, “Thu Nhi tỷ tỷ, đại nhân vì sao phải ôm lấy tiên sinh… Rất kỳ quái nha…”

“Câm miệng…” Thu Nhi gõ đầu Đông Nhi, chuyện của đại nhân, làm nha đầu không nên quản.

“Vì sao…”

Nghi hoặc trong giọng nói của tiểu nha đầu không hiểu việc đời khiến Đào Nhạn Quân cười không ngừng, nhắm hai mắt lại cảm thụ ôm ấp của Lăng Nhàn Vân. Thiếu dày rộng, cũng không đủ ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Lăng Nhàn Vân đều rất thấp, thế nhưng… Có mùi hương nhàn nhạt ấm áp thơm tho, như cảm giác mới trước đây được phụ thân ôm vào trong ngực, nghĩ nghĩ lại cười rộ lên. Giống ở chỗ nào chứ, cái ôm của phụ thân như vậy dày rộng, như vậy ấm áp, Lăng Nhàn Vân như thế gầy yếu, nhưng để hắn ôm vẫn không chênh lệch.

Nhận thấy được thân thể Đào Nhạn Quân chấn động, Lăng Nhàn Vân mới phát hiện y nhắm mắt lại đang cười, không khỏi hỏi: “Nhạn Quân, ngươi cười cái gì?”

Đào Nhạn Quân chậm rãi mở mắt ra, mang theo nồng đậm tiếu ý, trở tay khiến Lăng Nhàn Vân lãm tiến trong ngực của mình, trêu tức nói: “Cười ngươi thân thể gầy yếu, ngực đơn bạc như thế, dựa vào không biết có gục hay không.”

Lăng Nhàn Vân ngừng xúc động, suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Xin lỗi… Nhạn Quân, ta có phải không tốt bằng Bùi Thanh?”

“Ân, kém nhiều.” Đào Nhạn Quân đánh giá Lăng Nhàn Vân. Thân thể này, đích thật là kém xa, có điều là trừ cái đó ra, Bùi Thanh đều kém hắn.

Lăng Nhàn Vân vùi đầu thấp hơn, nửa ngày không ngẩng lên. Đào Nhạn Quân không khỏi trố mắt, không thể nào, đường đường một vị thượng khanh đại phu, mà ngay cả điểm tự tin này cũng không có.

Nghĩ đến đây, Đào Nhạn Quân liền đưa tay nâng cằm Lăng Nhàn Vân, đem mặt của hắn ngẩng lên, đang muốn nói vài câu nổi giận, không ngờ Lăng Nhàn Vân đột nhiên nắm vững tay y, không nói gì liền hôn xuống. Đào Nhạn Quân ngẩn người, cũng cảm giác được dường như Lăng Nhàn Vân sợ y ngọ nguậy, liền dùng hai tay ôm chặt y. Động tác hôn của hắn tuy rằng có vẻ hơi trúc trắc, nhưng là không một chút do dự, đầu lưỡi giống một con nai con, một chút nhút nhát dò xét đi vào. Sau đó, như chạm được tới tư vị tươi mới, bắt đầu tham tác, mỗi một chỗ đều không tha, hô hấp cũng dần dần bắt đầu gấp gáp hơn.

Không tốt. Kề sát ngực Lăng Nhàn Vân cảm thấy tim hắn đập quá mạnh, Đào Nhạn Quân từ dại ra liền tỉnh táo lại, hai tay vội vàng quấn đến sau lưng Lăng Nhàn Vân, dán sát vào ngực truyền nội lực vào. Tâm mạch Lăng Nhàn Vân di động không thôi, sau đó mới phát giác, y hiện tại cho dù muốn ngọ ngoậy cũng không được, chỉ cần buông lỏng tay, người nam nhân đang chiếm đại tiện nghi của y khẳng định lại muốn xỉu đi. Tim đập lợi hại như vậy, thậm chí phát bệnh cũng không chừng.

Chịu thua hắn, Đào Nhạn Quân dở khóc dở cười nghĩ, đâu chịu để Lăng Nhàn Vân chiếm tiện nghi như thế, thừa cơ hội cuốn lưỡi qua, phản duyện ở phiến môi nhu nhuyễn, thuần thục liếm lộng, hai ba lần liền khiến cho Lăng Nhàn Vân bắt đầu ý loạn tình mê, hai tay ôm chặt Đào Nhạn Quân không tự giác nới lỏng rồi rời ra, theo bản năng ở trên lưng Đào Nhạn Quân vuốt ve.

Chú thích

Riêng Tư: 6.2

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.

Riêng Tư: DNM 6.1

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

This entry was posted on Tháng Năm 17, 2015, in Uncategorized. Nhập mật khẩu để xem bình luận.